Má ơi, Con hạnh phúc vì có Má !  

0
890

    Thư gửi Má !

    Má là Má của bảy đứa con và con là một trong những đứa con của Má. Con là út và cũng là đứa con gái duy nhất của Má. Người ta nói cái số của Má không có con gái nhưng mà Má không chấp nhận như vậy. Má cứ tìm mãi, tìm mãi. Má đi chùa, đi núi khắp nơi để cầu xin ơn trên cho Má một đứa con gái và cuối cùng Má cũng có con.

    Cuộc sống gia đình mình khi chưa có con thì khá giả lắm. Ngày con tròn một tuổi, Má làm đám thôi nôi lớn nhất trong xóm luôn. Ấy vậy mà đến năm con được hai tuổi, cuộc sống gia đình mình bế tắc rồi. Công việc làm ăn của Ba Má thất bại, phải chuyển nhà timg trốn mưu sinh. Lúc này đây, bảy đứa con của Má còn nheo nhóc lắm. Má làm đủ thứ nghề : Má trồng rau, Má tráng bánh, Má nuôi heo, … Vì con còn nhỏ quá nên con không thể biết được nhiều, đến khi con có thể nhận thức được thì con chỉ biết một điều, mỗi ngày Má chỉ ngủ nhiều nhất 3 tiếng/ngày. Má lao động miệt mài mà không biết mệt mỏi, các anh con từng người một được đưa đến trường để biết cái chữ như người ta rồi cũng lần lượt rời mái trường vì hoàn cảnh không cho phép các anh tiếp tục tuy không ai nói gì nhưng ai cũng nghĩ do sự xuất hiện của con nên gia đình mình mới rơi vào khốn khổ. Tạo hóa công bằng là thế, Má nói: “ Muốn có cái gì phải đánh đổi một cái gì khác”, và có lẽ điều đó đúng, có Con thì đánh đổi cả gia sản của Ba Má.

    Ngày con lên lớp năm, trường học cách xa nhà 4-5km, phương tiện di chuyển duy nhất trong nhà là chiếc xe 78 cũ kỹ Ba sàng lại của người ta, nó là chiếc xe ngày ngày Ba đưa con đến trường. Rồi một ngày, thằng ăn trộm vô tâm nó lấy mất chiếc xe. Ba cũng bận, Má càng bận hơn, các anh cũng đi làm, hơn nữa các anh cũng không thích con cho lắm. Má đành nuốt nước mắt vào trong mà cho con nghỉ học vì Má sợ con đi học 1 mình sẽ rất nguy hiểm. Lúc đó con ngây thơ lắm vì nghe đến được nghỉ học thì con rất là thích. Nhiều đêm con thức giấc thấy Má vẫn còn ngồi xếp từng chiếc bánh tráng. Con mắt nhấm mắt mở đến gần Má nói: “ Má ơi, Má cho con phụ Má làm Má nha”. Má cười xòa: “ Thôi cô cho Má xin, để Má ráng tằng tiện rồi sang năm Má cho con đi học lại nha”. Với con lúc ấy, có khi đi học hay không đi cũng thế thôi, con chưa nhận thức được nhiều.

    Con kết thúc 1 năm ở nhà với không nhiều ký ức, năm sau con quay lại trường, hoàn cảnh nhà mình lúc này cũng đỡ hơn rồi. Không hiểu sao, sau 1 năm được quay lại trường, con lại chăm học đến lạ. Con chiến đấu với mặc cảm mà bước tiếp, ngày nào con cũng nghe những câu hỏi: Vì sao em hơn bạn cùng lớp 1 tuổi? Vì sao em nghỉ học?…. Kể từ đấy,  năm nào con cũng được lãnh thưởng và điều con thấy được là mỗi khi con mang bằng khen về nhà, Má vui như muốn khóc. Tuy vất vả nhưng con vẫn được Má cưng chiều hết mực. Má không muốn thấy con khóc và Má cũng nói: “ Vì Má tìm con ra nên Má phải nuôi cho con đủ đầy”. Nhiều khi các anh con ghen tỵ ghê lắm, đã có lúc căng thẳng. Cũng đơn giản thôi vì các anh phải nghỉ học sớm để phụ gia đình, còn con thì ngược lại. Những việc con làm là phụ Má rửa bát, nấu cơm, … những công việc nho nhỏ thôi.

    Ngày con vào cấp 3, con được học lớp đầu khối, lại một lần nữa lòng Má vui như mở hội. Rồi con đi thi đại học, những ngày chờ kết quả thi là ròng rã nhưng không phải là với con mà là với Má, Má lo nhiều lắm. Rồi cũng có kết quả, Má đòi mở tiệc ăn mừng vì con đã thi đậu. Con cười, Má muốn sao cũng được hết. Nhưng mà niềm vui của Má không được lâu, con không có thích cái ngành mà mình đã chọn. Con bỏ học đi lang thang nhiều tuần liền và rồi con không còn biết đi đâu, còn tìm về với Má và nhận lỗi. Má không hề la măng hay đánh đập gì con cả. Từ trước đến giờ Má vẫn vậy, có bao giờ nặng lời hay làm mạnh tay với con đâu, con chỉ thấy 1 nét buồn thăm thẳm ở phía sau trong mắt Má. Con đi luyện thi lại, đấy là bí mật chỉ có con và Má biết. Ngày nào cũng vậy, cứ 5h sáng, Má lại lồm cồm dắt xe đạp đưa con ra trạm xe bus. Và ngày nào con cũng bị mấy người đi đường nhìn vì to xác như vậy mà vẫn bắt 1 người tóc lốm đốm bạc chở đi như thế nhưng mà hạnh phúc ấy chỉ có con mới hiểu được.

    Rồi cũng đến ngày con thực hiện lại ước mơ của mình, lúc này con cũng rành đường nên con có thể tự đi thi ở thành phố rồi. Má thì không rành đường lại không biết lái xe máy nên Má lo đủ thứ. Má lo cho con đi xe bus trễ giờ, Má lo trưa con ở lại ăn uống không đàng hoàng, Má dặn: “ Thi xong 1 môn phải gọi điện về cho Má nghe con”, con nói con làm bài được, Má như nhày cẩng lên. Và rồi con cũng tìm lại được con đường của mình, con đã kết thúc năm nhất của mình tại trường Đại học Khoa học Tự nhiên, mặc dù con đã đánh mất rất rất nhiều thứ nhưng con đang cố gắng tìm lại, con thấy con nhẫn tâm vô cùng. Con luôn làm cho Má hi vọng rồi Má lại thất vọng rồi Má lại hi vọng lần nữa. Dù cho có bao nhiêu lới ra tiếng vào nhưng Má vẫn yêu con, yêu còn bằng chính sinh mạng của Má. Con thấy một điều dù cho con có thất hứa với Má bao nhiêu lần nhưng Má cũng không bao giờ mất niềm tin về con. Và lúc này đây, con là điểm tựa, là mục tiêu duy nhất để Má sống và chờ đợi, chờ cái ngày con nên người. Má hay nói: “ Hồi xưa Má không có học nhiều, bây giờ Má ráng cho con học hành để sau này còn lo cho cái thân. Má mà đi rồi, con không có cái chữ ở trong đầu thì khó sốn lắm con à.”. Con luôn luôn nhớ lời Má dạy nhưng sự cố gắng của con vẫn chưa tới, con vẫn sẽ cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa để thực hiện ước mơ của con và mang lại cho Má niềm vui nho nhỏ ở cái tuổi xế chiều.

    “Má à, con biết con nợ Má nhiều lắm dù cho con có nói ngàn lời cảm ơn, vạn lời xin lỗi đi nữa cũng không đủ đâu mặc dù lời hứa của con không có nhiều giá trị vì con hay thất hứa với Má lắm. Nhưng lần này con hứa, con sẽ cố gằng học tập giỏi hơn nữa, con sẽ không làm Má thất vọng nữa đâu, dõi theo bước chân con Má nhé. Con yêu Má nhiều lắm.”.